Con hẻm nhỏ chiều nay bỗng rộn ràng hẳn. Nắng reo vui trong gió, nắng xuyên qua những vòm lá trải lên những bức tường rêu phong tạo nên một bức tranh sống động đẹp đến lạ lùng.
Ông Năm ngồi tên chiếc ghế đẩu ngay đầu hẻm, lúc suy tư, lúc cười hồn nhiên sau gần một thế kỷ đi qua hết mọi thăng trầm trong cuộc đời. Cửa sổ nhà bên cậu bé đang chơi dương cầm trích đọan “Mùa xuân” trong tác phẩm “Bốn Mùa” của Vivaldi với những âm thanh thật trong trẻo. Mùa xuân đang ở quanh đây. Sân nhà hàng xóm đang nhóm bếp lửa hồng cho nồi bánh chưng tết. Tiếng cười khúc khích của những đứa trẻ nô đùa, chạy xe đạp vòng vòng quanh hẻm tận hưởng tuổi thơ ngây và những mùa xuân đầu tiên của cuộc đời.
Tôi nghĩ về vòng quay thời gian bất tận nhưng mùa xuân thì luôn trở lại như món quà tặng của Mẹ Thiên Nhiên. Mùa xuân thật ấm áp và ngọt ngào để ta luôn nhớ về những ký ức đẹp. Và mùa xuân bao giờ cũng là lúc tôi nghĩ về những chuyến đi.
Thời thơ bé, đó là khi tôi được về quê nội vào ngày 30 tết. Nhà tôi cách quê chỉ chưa đầy 20 cây số, nhưng với tôi đó là một chuyến đi đầy thú vị. Tôi ngồi sau xe đạp của ba, hát nghêu ngao suốt dọc con đường, hết nhìn những cách đồng lúa xanh rì, những rừng dương rì rào trải dài theo những triền cát trắng, những ngôi làng thấp thóang những mái nhà nhỏ bé nằm giữa ruộng vườn đơn sơ. Khung cảnh ấy thật nên thơ và vẫn còn in đậm trong ký ức.
Con đường nhỏ dẫn vào làng đầy hoa dại nở thỏang hương, cỏ cây xòe ra đường chạm cả vào chân tôi mát lạnh những giọt sương đêm còn đọng lại. Tôi thích nhất là đứng dưới cây mai cổ thụ ở đầu làng nhìn sắc hoa vàng rực rỡ. Ba tôi bảo không biết cây mai đã ở đấy từ lúc nào nhưng khi ba tôi còn bé đã nhìn thấy nó. Như một truyền thống thiêng liêng, thường vào đầu tháng áp tết những người già và thanh niên trong làng có một ngày hội vặt lá mai và cắt tỉa cành để mai mang đến sắc vàng của mùa xuân thật đẹp và lộc xuân cho cả làng. Không biết bao nhiêu thế hệ trẻ con trong làng lớn lên dưới cội mai già tràn đầy những ký ức đẹp về mùa xuân trong tâm hồn chúng.
Suốt thời niên thiếu của tôi, những chuyến đi vào ngày đầu xuân thật đặc biệt. Đó là những chuyến đi “tảo mộ”, một điều hơi kỳ lạ ở lứa tuổi “ham chơi” của chúng tôi. Một trong những cô bạn trong nhóm chúng tôi mất mẹ từ nhỏ. Vào những ngày đầu xuân việc đầu tiên của cô ấy là cùng ba đi viếng mộ mẹ. Khi chúng tôi trở thành những người bạn thân của nhau, chúng tôi quyết định sẽ làm điều đó cùng cô ấy hàng năm. Ba mẹ chúng tôi đều đồng ý và cho phép. Suốt những năm tháng ấy, họ hạnh phúc nhìn chúng tôi lớn lên cùng nhau như bạn bè, như chị em thật thân thiết. Vào mỗi sáng của ngày đầu năm mới, chúng tôi đạp xe trong nắng ấm mùa xuân hay trong mưa phùn se lạnh, mang những bó hoa đẹp nhất đặt lên mộ mẹ cô ấy, thắp hương thành kính cho những ngôi mộ xung quanh và cầu nguyện một năm an lành. Những hành trình ấy thật giản đơn nhưng cho tôi học thật nhiều những sẻ chia và yêu thương.
Những mùa xuân qua mang tuổi thơ tôi đi thật xa. Tôi bước lên chuyến tàu “trưởng thành” để thực hiện giấc mơ của mình đến những vùng đất mới. Tôi may mắn được sống trong giấc mơ thuở nhỏ, có cơ hội làm một công việc được đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người thú vị và khám phá những nền văn hóa. Tôi say sưa với những chuyến đi, có khi thức giấc vào một buổi sáng thấy mình giữa cao nguyên xanh, trên những ngọn núi mù sương, có khi ngồi trên một con thuyền bé nhỏ giữa biển khơi mênh mông. Những trải nghiệm ấy thật đáng có trong đời.
Tuy vậy, tôi vẫn yêu những ngày áp tết, lên một chuyến tàu đông đúc, bộn bề cùng dòng người rời phố thị trở về chốn quê. Nhìn những cánh đồng, ruộng vườn, làng quê lướt qua bên ngòai cửa sổ, thấy lòng mình nao nao như thời bé dại. Nhớ vị bánh chưng thơm lừng của mẹ, hương thơm lan tỏa trong vườn hoa của ba, không khí ấm áp xum họp gia đình trong đêm giao thừa. yêu sao những cảm xúc ấy thật quý giá để giữ mãi trong đời!
Bài và ảnh: Thanh Vân